“Sói già phố Wall” đã nhấn chìm di sản của Coco Chanel như thế nào?
Du thuyền được xem như một thú chơi xa xỉ cũng như một chủ đề yêu thích của giới thượng lưu. Và Coco Chanel – nhà sáng lập thương hiệu thời trang Pháp nổi tiếng mang tên mình cũng không phải là ngoại lệ khi không thể bỏ qua sức hút của bộ môn đẳng cấp này. Bà từng nói : “Ngay khi bạn đặt chân lên một chiếc du thuyền, bạn thuộc về một người đàn ông nào đó, không thuộc về chính mình, bạn sẽ chết vì buồn chán.” (Nguyên văn : As soon as you set foot on a yacht you belong to some man, not to yourself, and you die of boredom).
Và bà đã lựa chọn sở hữu cho mình một chiếc du thuyền riêng, một chiếc du thuyền thân thép 37m được đóng bởi hãng đóng tàu Hà lan Witsen & Vis. Số phận của chiếc du thuyền khá lận đận khi đổi chủ khá nhiều, cuối cùng thuộc về Jordan Belfort và chìm ngoài khơi Sardinia sau quyết định vượt một cơn bão ngoài biển Địa Trung Hải của vị “Sói già phố Wall”.
Chiếc du thuyền ban đầu được đóng cho một người Pháp tên là Mathilde , nhưng anh ta đã rút lui và thay vào đó, cô đã lọt vào mắt xanh của Chanel. Với mạn thuyền hẹp, mũi tàu cao, cấu trúc thượng tầng dài và thấp điển hình của du thuyền Hà Lan vào thời điểm đó. Đồng thời cô nàng cũng được trang bị trên mình những tiện nghi tốt bao gồm năm phòng khánh tiết ốp gỗ tếch sẫm màu, phòng ăn tráng lệ, khu vực cho những chiếc tender lớn và sau đó là một sân bay trực thăng.
Thường xuyên xuất hiện dọc bờ biển Florida, cô nàng nhận được sự chú ý của một thuyền trưởng trẻ tuổi lúc bấy giờ là Mark Elliott. “Vào những ngày đó, nó là chiếc du thuyền lớn nhất trên Bờ Đông,” anh ấy nhớ lại. “Chẳng ai từng thấy thứ gì đẹp như vậy trước đây. Một lần tôi cần một cái mỏ lết và lên tàu – Thuyền trưởng Norm Dahl lúc đấy rất thân thiện.” Lúc đó, Elliott không biết rằng định mệnh của mình sẽ trở thành thuyền trưởng của chiếc chiếc du thuyền tráng lệ ấy và cầm lái nó khi cơn bão thế kỷ cuốn nó xuống đáy biển Sardinia.
Coco Chanel qua đời vào năm 1971 và sau đó một thời gian, chiếc du thuyền đã đổi tên thành Jan Pamela dưới sự sở hữu mới của Melvin Lane Powers. Ông là một nhà phát triển bất động sản nổi tiếng ở Houston, thích mang giày cao cổ da cá sấu và đã được tuyên vô tội trong một phiên tòa vụ án giết người gây chấn động cả nước.
Powers đã gửi Jan Pamela đến xưởng Merrill Stevens ở Miami, nơi một phần thân tàu khổng lồ dài 7 mét được thêm vào giữa tàu. Kết quả của việc mở rộng là một phòng ngủ chính rộng 7 mét, một phòng tiếp khách bổ sung và một cabin khác – nâng sức chứa cho thuê của chiếc du thuyền lên đến bảy phòng ngủ. Trong quá trình nâng cấp này, màu sắc của nó cũng đã được thay đổi từ màu trắng sang màu xám nâu. “Trước đó chẳng ai thực sự làm điều này và nó thật tuyệt đẹp,” Elliott nói. Đến năm 1983, Powers đã phá sản và du thuyền đã được bán đi. Lần tái xuất tiếp theo, cô nàng được đổi tên thành Edgewater.
Cơ hội của Elliott đến vào năm 1989 khi đang làm việc cho Bernie Little, người điều hành một doanh nghiệp phân phối cực kỳ sinh lời cho nhà sản xuất bia Bud – Anheuser-Busch. “Bernie Little luôn muốn sở hữu chiếc du thuyền,” Elliott nói. “Ông ấy rất thích nó. Ông mua nó ngay cả khi chưa nhìn thấy – và tôi bắt đầu một chương trình phục hồi lớn, bao gồm mở rộng buồng lái thêm 3 mét.”
Đó là một khối lượng công việc khổng lồ, được tiến hành tại Miami Ship. “Chúng tôi tháo tất cả các cửa sổ, mạ lại lớp chrome cho mọi thứ, sơn lại – đưa nó về vẻ hào nhoáng ban đầu ,” Elliott nói. Họ cũng tháo ra hai động cơ diesel cũ từ GM và thay thế chúng bằng các động cơ CAT lớn hơn, giúp gấp công suất lên tới con số 800 mã lực. “Với công suất mới, chiếc du thuyền từng thuộc sở hữu của Coco Chanel có thể đạt tốc độ hành trình lên đến 20 hải lý. Nó dài và mảnh mai, mang dáng vẻ của một chiếc tàu khu trục.”
Một tính năng thủy lực thông minh cũng được trang bị lần đầu tiên. Dưới hai chiếc ghế sofa trong phòng ngủ chính, là hai tấm kính có kích thước 3,6m x 1,2m ẩn mình bên dưới. Chỉ cần một thao tác nhấn nút, những chiếc sofa sẽ nâng lên cùng một tấm gương phía trên sẽ giúp bạn có một góc nhìn trực tiếp xuống đáy biển ngay từ giường ngủ thực tế.
Lúc bấy giờ với tên gọi mới là Big Eagle, giống như tất cả các chiếc du thuyền của Little, cô ấy được cho thuê và khách hàng hàng đầu của cô ấy là một nhà tài chính tại New York có tên là Jordan Belfort. Belfort rất thích chiếc du thuyền và đã thuyết phục Little bán lại cho mình. Nhưng ông cần phải đảm bảo được tài chính, và vào năm 1995, Little đồng ý giữ một chứng từ trên chiếc du thuyền trong một năm với điều kiện Mark Elliott tiếp tục làm thuyền trưởng.
Sau khi đổi tên thành Nadine theo tên vợ mình, Belfort một lần nữa sửa đổi lại chiếc du thuyền theo ý mình, tái thiết kế nội thất với phong cách cổ điển và nhiều gương. Lần này boong trên được mở rộng thêm và đồng thời trang bị một cần cẩu có khả năng nâng và cất giữ chiếc thủy phi cơ Turbine Seawind.
Nadine cũng mang theo một chiếc trực thăng, một chiếc tender Intrepid 10m, hai chiếc thuyền nhỏ 6m trên mũi tàu, bốn chiếc mô tô, sáu chiếc jetski và trang thiết bị lặn hiện đại. “Bạn sẽ gần như cần đến một trạm điều khiển không lưu khi tất cả những thứ này ở dưới nước” Elliott nói.
Việc tiệc tùng của Belfort đã trở nên nổi tiếng và điên rồ đến mức Elliott đã thấy những điều khiến anh giật mình trên tàu, nhưng đối với anh, nhiệm vụ của anh ở đó là bảo vệ chiếc du thuyền. “Khi Jordan Belfort trở thành chủ sở hữu, ông ấy có thể làm bất cứ điều gì ông muốn. Tôi ở đó để bảo vệ chứng từ,” Elliott nói. “Belfort rất giỏi và là một người tuyệt vời. Chỉ là khi ông ấy ở trong trạng thái tiệc tùng, ông ta thường không kiểm soát bản thân được.”
Nadine và “hạm đội” các đồ chơi và phương tiện dưới nước của cô đã đi qua tất cả những địa điểm phổ biến của ngành du thuyền trên cả hai bờ Đại Tây Dương. Nhưng câu chuyện tình yêu của Belfort đã kết thúc nhanh chóng. Tai nạn xảy ra khi ông và các khách mời đang trên du thuyền trong chuyến đi 85 dặm giữa Civitavecchia, Ý và Calle de Volpe trên đảo Sardinia.
Trong tác phẩm “Sói già phố Wall” khoảnh khắc này được dựng lại khi Belfort đã phớt lờ đi cảnh báo về một cơn bão từ thuyền trưởng và quyết định vẫn cho chiếc du thuyền ra khơi.
Thực tế, mặc dù những gì được dự báo ban đầu là một cơn gió với tốc độ 20 hải lý trên giờ. Nhưng càng ra xa tình hình càng trở nên tồi tệ hơn bởi chỉ giờ đây Nadine đang phải đối mặt với một cơn bão dữ dội với sức gió lên đến 70 hải lý trên giờ cùng những đỉnh sóng cao hơn 10m! Elliott bồi hồi nhớ lại : Từng đợt sóng lớn liên tục đập vào cấu trúc thượng tầng, làm sập các cửa hầm và cửa sổ, khiến nước chảy vào dưới tàu và khiến chiếc du thuyền trở nên ì ạch. Bằng một phép màu nào đó, buồng máy vẫn khô ráo và họ vẫn có thể tiếp tục di chuyển chậm chạp qua đêm tối trong khi từng nỗ lực giải cứu này đến nỗ lực giải cứu khác bị hủy bỏ.
Cuối cùng, Nadine chìm vào lúc bình minh ở vùng nước sâu hơn 1000m khi chỉ còn cách bờ biển Sardinia 20 dặm. Mọi người đã được đưa ra bằng trực thăng và không có thiệt hại nào về người. Belfort cũng có một chiếc trực thăng trên boong du thuyền của mình và đã bị sóng đánh bật trong phim. Tuy nhiên trong sự kiện thực tế vào năm 1997, ông cùng các hành khách trên du thuyền đã phải leo lên boong nơi có chiếc trực thăng và đẩy nó ra theo đúng nghĩa đen để tạo khoảng trống cho Hải quân Ý hạ cánh. Thuyền trưởng Mark Elliott sau đó đã được khen ngợi về cách xử lý sự cố. “Bảo hiểm đã thanh toán ngay lập tức vì đó là cơn bão thế kỷ,” anh nói.
Sự kiện này không chỉ là một sự mất mát to lớn của Jordan Belfort và còn là sự tiếc nuối dành cho những người yêu mến và quan tâm đến di sản của Coco Chanel nói chung và những người đam mê du thuyền nói riêng.
Theo : Boatinternational